Trang chủ › Cẩm nang học tập › Cẩm nang kiến thức

Phân tích bài thơ Nói với con của Y Phương

schedule.svg

Thứ sáu, 14/2/2025 06:45 AM

Tác giả: Admin Hoclagioi

Tình yêu thương gia đình và niềm tự hào về quê hương luôn là nguồn cảm hứng bất tận trong thi ca. Nói với con của Y Phương là lời dặn dò đầy yêu thương của người cha dành cho con và là bài ca ngợi về sức sống mãnh liệt, ý chí kiên cường của người đồng mình. Gia sư online Học là Giỏi sẽ phân tích Nói với con để giúp bạn hiểu sâu hơn vẻ đẹp ấy nhé.

Mục lục [Ẩn]

Dàn ý phân tích bài thơ Nói với con 

Dàn ý phân tích bài thơ Nói với con

Mở bài

Giới thiệu về nhà thơ Y Phương: một cây bút tiêu biểu của nền thơ ca dân tộc thiểu số Việt Nam, với phong cách giản dị, chân thành, giàu hình ảnh.

Khái quát nội dung bài thơ: Nói với con là lời tâm tình của một người cha dành cho con, thể hiện tình yêu sâu nặng với quê hương, dân tộc.

Thân bài

a. Hình ảnh gia đình ấm áp, yêu thương

- Những câu thơ đầu tiên tạo nên một không gian đầm ấm, nơi đứa con lớn lên trong sự chở che, bao bọc của gia đình:
“Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ...”

- Tình cảm gia đình được khắc họa qua hình ảnh chân thực, gần gũi, tạo cảm giác ấm áp, hạnh phúc.

- Qua đó, người cha muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của gia đình trong việc nuôi dưỡng tâm hồn con người.

b. Quê hương, điểm tựa tinh thần vững chắc

- Mở rộng phạm vi, bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của quê hương, nơi gắn bó với những kỷ niệm tuổi thơ:
“Người đồng mình thương lắm con ơi...”

- Hình ảnh thiên nhiên hiện lên vừa hùng vĩ, vừa tràn đầy sức sống:
“Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng”

- Những câu thơ giàu nhạc điệu, mang đến cảm giác tự hào về quê hương, nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người.

c. Vẻ đẹp và phẩm chất của “người đồng mình”

- “Người đồng mình” hiện lên với những phẩm chất đáng quý: mạnh mẽ, kiên cường, tự hào về bản sắc dân tộc.

- Họ có nghị lực vượt qua gian khó, giữ gìn những phong tục, truyền thống tốt đẹp của quê hương.

- Lời dặn dò đầy ý nghĩa của người cha:
“Sống trên đá không chê đá gập ghềnh...”

- Qua những lời thơ giản dị mà sâu sắc, nhà thơ gửi gắm niềm tin vào thế hệ trẻ, mong con kế thừa và phát huy những giá trị cao đẹp ấy.

Kết bài

Khẳng định lại ý nghĩa của bài thơ: Đây là tình cảm cha con, là tình yêu quê hương, niềm tự hào dân tộc.

Cảm nhận về giá trị nhân văn và nghệ thuật của bài thơ, một tác phẩm sâu lắng, giàu chất thơ và đầy tính giáo dục.

Các bài phân tích Nói với con

Dưới đây là 1 số mẫu bài viết phân tích bài thơ Nói với con mà bạn có thể tham khảo:

Bài mẫu 1 phân tích bài thơ Nói với con

Tình cảm gia đình từ lâu đã trở thành mạch nguồn cảm hứng bất tận trong thơ ca, nhưng phần lớn các tác phẩm khi viết về đề tài này thường nghiêng về tình mẫu tử, trong khi tình phụ tử lại ít được khắc họa một cách sâu sắc. Nói với con của Y Phương chính là một trong số hiếm hoi những bài thơ ca ngợi tình cha con đầy xúc động. Bằng giọng thơ mộc mạc, giàu bản sắc dân tộc, nhà thơ đã mượn lời người cha để truyền tải những tình cảm thiêng liêng, tình yêu thương của đấng sinh thành, sự đùm bọc của quê hương, đồng thời khẳng định sức sống bền bỉ, ý chí kiên cường của “người đồng mình”, những con người mang trong mình bản sắc văn hóa miền núi.

Bài thơ được sáng tác vào năm 1980, trong giai đoạn đất nước vừa bước ra khỏi chiến tranh và đang trên con đường hồi sinh. Những vần thơ vang lên như lời thủ thỉ, tâm tình của một người cha dành cho con, chất chứa bao yêu thương và niềm tự hào. Từ tình cảm gia đình ấm áp, bài thơ mở rộng thành tình yêu quê hương sâu nặng, thể hiện triết lý sống đậm chất dân tộc: con người lớn lên trong vòng tay cha mẹ, được nuôi dưỡng bởi quê hương, bởi truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Khổ thơ đầu tiên mở ra một khung cảnh gia đình đầm ấm, tràn ngập tiếng cười:

“Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười”

Hình ảnh đứa trẻ chập chững những bước đi đầu đời trong vòng tay yêu thương của cha mẹ đã khắc họa một mái ấm hạnh phúc, thể hiện sự gắn kết thiêng liêng giữa các thế hệ. Những thanh âm giản dị như “tiếng nói”, “tiếng cười” lại chính là biểu tượng cho sự đủ đầy, bình yên, nơi con được lớn lên trong tình yêu thương vô hạn của gia đình và quê hương.

Khung cảnh gia đình hiện lên thật ấm áp, như một bức tranh tràn ngập yêu thương, nơi có cha, có mẹ và có con thơ lớn lên trong vòng tay chở che. Bằng nghệ thuật đối ứng, nhà thơ phác họa hình ảnh đứa trẻ ngây thơ, chập chững những bước đi đầu đời, bập bẹ cất tiếng nói đầu tiên giữa không gian ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Những hình ảnh giản dị nhưng đầy sức gợi, khiến ta cảm nhận rõ hơi ấm của một mái ấm gia đình yên vui. Từng bước đi, từng thanh âm trong trẻo của con đều được nâng niu, gìn giữ bởi vòng tay cha mẹ. Điệp ngữ “bước tới” diễn tả hành động cụ thể, tạo niềm hân hoan, tự hào của người cha khi chứng kiến con khôn lớn từng ngày.

Nhưng con không chỉ trưởng thành trong tình yêu thương của gia đình, mà còn lớn lên giữa đất trời bao la của quê hương, trong sự đùm bọc, chở che của những con người mộc mạc, nghĩa tình:

"Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng
Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời."

Câu thơ mở đầu “Người đồng mình yêu lắm con ơi” vang lên như một lời khẳng định đầy tự hào về những con người cùng chung sống trên mảnh đất quê hương. Đó là tình yêu quê hương thuần túy, là niềm trân trọng, ngợi ca vẻ đẹp của những con người lao động bình dị, chân chất nhưng kiên cường và giàu nghị lực. Hình ảnh “đan lờ cài nan hoa”, “vách nhà ken câu hát” miêu tả công việc lao động thường ngày, gợi lên một cuộc sống ấm no, thanh bình, nơi lao động là sự mưu sinh. Từ đó trở thành một biểu hiện của tình yêu cuộc sống, của sự gắn kết giữa con người với thiên nhiên, giữa con người với nhau. Các động từ “đan”, “cài”, “ken” mang ý nghĩa tả thực, thể hiện sự gắn bó bền chặt, sự hòa quyện giữa con người với quê hương, với truyền thống văn hóa dân tộc. Không chỉ dừng lại ở những hình ảnh lao động bình dị, đoạn thơ còn mang đến những tình cảm thiêng liêng khi người cha nhắc nhớ về ngày cưới, ngày mà một gia đình được hình thành, ngày mà tình yêu thương bắt đầu lan tỏa. Câu thơ “Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời” thể hiện niềm hạnh phúc của cha mẹ và gợi mở về giá trị thiêng liêng của mái ấm gia đình, nơi khởi nguồn của những tình cảm bền vững, nơi nuôi dưỡng tâm hồn con người.

Dẫu cuộc sống lao động còn nhiều vất vả, nhọc nhằn, nhưng “người đồng mình” vẫn luôn giữ trong tim sự lạc quan, yêu đời. Công việc nặng nhọc không làm họ chùn bước, trái lại, họ vẫn hát vang, vẫn khéo léo “cài nan hoa” như một biểu tượng của niềm vui và sự gắn kết bền chặt với quê hương. Những hình ảnh ấy đã khắc họa vẻ đẹp giản dị, cao quý của những con người miền núi, ẩn chứa một lời nhắc nhở sâu sắc, con phải biết yêu thương, trân trọng những con người đã cưu mang, che chở, nuôi dưỡng con nên vóc nên hình. Thiên nhiên quê hương cũng hiện lên với vẻ đẹp bao la, tràn đầy yêu thương. “Rừng” và “con đường” không còn đơn thuần là cảnh vật vô tri mà đã trở thành những người bạn, những người thầy lặng lẽ dìu dắt con qua từng ngày khôn lớn. Qua biện pháp nhân hóa, tác giả ngầm khẳng định rằng thiên nhiên đã nuôi dưỡng con người về thể chất, bồi đắp tâm hồn, hun đúc nên những phẩm chất kiên cường, mạnh mẽ. Chính quê hương đã nuôi con lớn lên trong tình nghĩa đậm sâu, để rồi người cha tha thiết mong rằng con sẽ hiểu, sẽ trân trọng những giá trị cội nguồn đã sinh dưỡng mình mà thêm yêu cuộc sống. Nhìn con khôn lớn, suy ngẫm về những tháng ngày hạnh phúc trong tình yêu thương của quê hương, người cha bồi hồi nhớ về “ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời”, ngày cha mẹ nên duyên, ngày mái ấm gia đình được dựng xây. Đó là biểu tượng thiêng liêng của sự khởi đầu, của tình yêu thương vững bền mà cha mong con sẽ trân trọng và tiếp nối.

Trong lời dặn dò con về quê hương, về “người đồng mình”, người cha đã nhắc nhở con về cội nguồn sinh dưỡng, khẳng định những phẩm chất cao quý của dân tộc:

“Người đồng mình thương lắm con ơi
Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn.”

Hình ảnh “người đồng mình” hiện lên với vẻ đẹp chân chất, tài hoa, được khắc họa qua những đức tính kiên cường, bền bỉ. Họ đã trải qua biết bao thử thách, bao khó khăn, đã đối diện với bao nỗi buồn trong cuộc đời, nhưng chính những chông gai ấy đã trở thành động lực để hun đúc nên ý chí kiên cường, nuôi dưỡng nghị lực mạnh mẽ. Câu thơ ngắn gọn, súc tích như một lời đúc kết về lẽ sống, tựa như một câu tục ngữ mang triết lý sâu sắc. “Cao đo nỗi buồn”, “xa nuôi chí lớn” như thể lấy chiều cao của trời để đong đếm nỗi đau, lấy chiều rộng của đất để nuôi dưỡng khát vọng, đó chính là khí phách, là bản lĩnh của những con người mang trong mình tinh thần quật cường của dân tộc miền núi.

Câu thơ như một lời khẳng định đầy kiêu hãnh về bản lĩnh sống kiên cường của những con người miền núi, những con người tuy chịu nhiều vất vả, gian truân nhưng vẫn mang trong mình ý chí mạnh mẽ, niềm tin bền bỉ vào cuộc đời. Lời người cha dặn con là sự nhắc nhở về tình yêu quê hương, đây cũng là lời gửi gắm về một triết lý sống, con hãy biết trân trọng nơi mình đã sinh ra và lớn lên, hãy giữ gìn và phát huy những phẩm chất cao đẹp của “người đồng mình”. Trong sự tự hào, người cha nhấn mạnh rằng, dù cuộc sống có khắc nghiệt, dù “người đồng mình” phải đối mặt với bao thử thách gian nan, họ vẫn luôn vững vàng, kiên định với quê hương, vẫn sống với tâm thế phóng khoáng, tự do, giàu nghị lực.

“Dẫu làm sao thì cha vẫn muốn
Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói
Sống như sông như suối
Lên thác xuống ghềnh
Không lo cực nhọc”

Bằng những hình ảnh giàu sức gợi kết hợp với biện pháp so sánh, ẩn dụ, Y Phương đã khắc họa vẻ đẹp kiên trung, bất khuất của “người đồng mình”. Điệp ngữ “sống” lặp lại ba lần như một lời khẳng định mạnh mẽ về tinh thần bền bỉ, bất chấp mọi khó khăn thử thách. Cuộc sống của “người đồng mình” dẫu nhọc nhằn, gian truân, họ vẫn không than vãn, không nản lòng, mà trái lại, họ vẫn ung dung, vẫn gắn bó máu thịt với quê hương. Đá có gập ghềnh, thung có nghèo đói, nhưng họ chưa bao giờ quay lưng hay chối bỏ nơi mình đã sinh ra, bởi với họ, quê hương chính là cội nguồn, là mái nhà, là nơi chốn không thể tách rời. Những hình ảnh “sống như sông như suối”, “lên thác xuống ghềnh” tái hiện chân thực cuộc sống vất vả, bấp bênh của những con người miền núi. Sông suối có lúc hiền hòa, có lúc cuộn trào dữ dội, nhưng nước vẫn không ngừng chảy, như cách “người đồng mình” vẫn không ngừng tiến về phía trước, bất chấp mọi thử thách, khó khăn. Điệp ngữ “sống” cùng với nhịp thơ dồn dập đã tạo nên một giọng điệu mạnh mẽ, dứt khoát, thể hiện niềm tin vững vàng của người cha vào phẩm chất kiên cường của dân tộc mình, cũng như mong muốn con sẽ kế thừa những đức tính cao đẹp ấy để vững bước trên đường đời.

Con phải biết sống với nghĩa tình sâu nặng, phải luôn thủy chung với quê hương, biết chấp nhận thử thách và mạnh mẽ vượt qua mọi gian nan. Đó là lời dặn dò, là niềm tin, kỳ vọng của người cha dành cho con. Từng câu thơ giản dị mà hàm súc, không cầu kỳ hoa mỹ nhưng lại chứa đựng sức nặng của tình yêu thương, thấm vào lòng người một cách sâu sắc. Và rồi, người cha tiếp tục nhấn mạnh một chân lý: “người đồng mình” dẫu giản dị, mộc mạc nhưng không hề nhỏ bé:

“Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con
Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục”

Bằng những hình ảnh gần gũi, cách nói giàu chất tạo hình, tác giả đã khắc họa chân dung “người đồng mình”, những con người mộc mạc, chân chất nhưng mang trong mình sức mạnh phi thường. Cụm từ “thô sơ da thịt” phản ánh vẻ ngoài giản dị, mộc mạc của họ, gợi lên sự gắn bó với thiên nhiên, với núi rừng quê hương. Thế nhưng, sự “thô sơ” ấy không đồng nghĩa với nhỏ bé, tầm thường. Trái lại, họ là những con người kiên cường, mạnh mẽ, mang trong mình khí phách lớn lao, không bao giờ cúi đầu trước khó khăn thử thách. Câu thơ “Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương” mang một hình ảnh giàu sức gợi, thể hiện ý chí vững vàng, tinh thần bền bỉ của những con người miền núi. Họ không trông chờ, ỷ lại vào ai mà luôn tự lực, tự cường, bằng đôi bàn tay rắn rỏi, bằng nghị lực phi thường, họ dựng xây và gìn giữ quê hương. Đá vốn là biểu tượng của sự bền bỉ, rắn chắc, gắn liền với thiên nhiên núi rừng và cũng chính từ những phiến đá ấy, “người đồng mình” đã đục đẽo, kê cao quê hương mình, làm cho quê hương thêm vững vàng, kiên cố. Họ còn giữ gìn những nét đẹp văn hóa truyền thống, tạo dựng nên phong tục, bản sắc riêng cho quê hương. Nếu câu thơ trên nhấn mạnh sức mạnh kiến thiết quê hương bằng sự kiên trì và ý chí, thì câu “Còn quê hương thì làm phong tục” lại khẳng định một giá trị thiêng liêng khác, đó là văn hóa. “Người đồng mình” dựng xây quê hương bằng đôi tay, làm nên hồn cốt quê hương bằng phong tục, tập quán, bằng những giá trị tinh thần sâu sắc.

Những con người ấy mang trong mình ước vọng lớn lao về một quê hương ngày càng tươi đẹp, phồn thịnh. Câu thơ “Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương” với cách diễn đạt đặc trưng của người miền núi đã khắc họa rõ nét tinh thần tự lực, tự cường cùng ý thức gìn giữ, bảo vệ nguồn cội của “người đồng mình”. Không đợi chờ hay dựa dẫm vào ai, họ bằng chính đôi bàn tay cần mẫn đã dựng xây nên cuộc sống, đã gìn giữ những phong tục, truyền thống tốt đẹp của dân tộc và quê hương. Người cha muốn con thấu hiểu, mong con khắc cốt ghi tâm truyền thống ấy, để khi bước chân vào đời, con biết mình là ai, biết tự hào và trân trọng cội nguồn của mình. Lời thơ như một lời nhắc nhở đầy tha thiết:

“Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con”

Ở đây, người cha đã khuyên răn và đặt trọn niềm tin, hy vọng vào đứa con thân yêu. Khi con “lên đường”, khi rời xa mái nhà nhỏ bé để bước vào thế giới rộng lớn ngoài kia, con phải nhớ rằng mình không bao giờ được phép sống “nhỏ bé” trước cuộc đời. Sự “thô sơ” về hình hài không thể nào đo lường được bản lĩnh, khí phách của con người. Bởi vậy, cha mong con hãy giữ vững tâm thế kiên cường, biết vươn lên từ những điều giản dị, mộc mạc nhất, biết lấy sức mạnh của quê hương làm điểm tựa để bước qua mọi chông gai thử thách. Lời thơ cuối khép lại với hai tiếng “nghe con” như một cách gọi đầy yêu thương, trìu mến nhưng cũng thấm đượm bao kỳ vọng. Đó là sự gửi gắm cả niềm tin, cả tình yêu vô bờ bến của người cha dành cho con. Qua từng câu chữ, ta thấy được tấm lòng bao la, đôn hậu của bậc sinh thành, một tấm lòng luôn hướng về con, mong con trưởng thành, vững vàng trên đường đời, nhưng đồng thời cũng không quên cội nguồn, không quên những giá trị tốt đẹp đã nuôi dưỡng mình khôn lớn.

Bằng thể thơ tự do phóng khoáng, bài thơ như những lời tâm tình thủ thỉ của người cha, vừa là một lời động viên, khích lệ, vừa là một bài học về lẽ sống. Lời cha đã vang vọng trong tim đứa con nhỏ bé, chạm đến trái tim của bao thế hệ người đọc, nhắc nhở mỗi chúng ta phải luôn trân trọng và giữ gìn những giá trị truyền thống của dân tộc. Hơn thế nữa, bài thơ còn khơi gợi trong lòng ta tình yêu quê hương tha thiết, tình cảm gia đình sâu nặng và ý chí kiên cường trước những thử thách của cuộc đời.

Bài mẫu 2 phân tích bài nói với con

Y Phương là nhà thơ dân tộc Tày, sinh ra và lớn lên giữa núi rừng miền cao, nơi con người chân chất, mộc mạc nhưng cũng đầy mạnh mẽ và kiên cường. Chính vì thế, thơ của ông cũng mang đậm hơi thở của quê hương, giản dị mà thấm đẫm tình người. Nhắc đến Y Phương là nhắc đến những vần thơ giàu bản sắc dân tộc, đặc biệt là bài thơ Nói với con là một thi phẩm đầy xúc động về tình cha con và tình yêu quê hương sâu nặng.

Nói với con được sáng tác khi đứa con đầu lòng của nhà thơ chào đời. Có lẽ chính vì thế mà từng câu chữ trong bài thơ đều chất chứa niềm hạnh phúc vô bờ của một người lần đầu được làm cha. Nhưng không dừng lại ở niềm vui làm cha, bài thơ còn thể hiện ý thức sâu sắc của người cha trong việc bồi đắp tâm hồn con, giúp con hiểu về cội nguồn và luôn tự hào về nơi mình sinh ra. Ngay từ những dòng thơ đầu tiên, Y Phương đã vẽ nên một không gian gia đình ấm áp, nơi con lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ:

“Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười”

Chỉ bằng những hình ảnh giản dị, nhà thơ đã khắc họa sinh động bức tranh gia đình đầm ấm, tràn ngập yêu thương. Những động từ “bước”, “chạm”, “tới” kết hợp với cấu trúc câu lặp lại tạo nên nhịp điệu vui tươi, hối hả như những bước chân chập chững của một đứa trẻ đang dần trưởng thành trong vòng tay cha mẹ. Đặc biệt, điểm đến trong những bước đi đầu đời ấy chính là mẹ và cha, những người luôn dõi theo và nâng đỡ con. Đó là hình ảnh mang tính tả thực, mang ý nghĩa biểu tượng: cha mẹ chính là bến đỗ, là điểm tựa vững chắc để con trở về sau mỗi lần vấp ngã, là nơi chở che, nâng bước con trên hành trình khôn lớn.

Không chỉ được nuôi dưỡng trong tình yêu thương của gia đình, con còn lớn lên trong vòng tay đùm bọc của bản làng, quê hương:

“Người đồng mình yêu lắm con ơi
Đan lờ cài nan hoa
Vách nhà ken câu hát
Rừng cho hoa
Con đường cho những tấm lòng
Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời”

Cách gọi “người đồng mình” vừa gần gũi, thân thương, vừa thể hiện sự gắn bó sâu nặng với quê hương. Đó là những con người cùng chung miền đất, chung cội nguồn, cùng trải qua bao khó khăn nhưng vẫn luôn yêu đời, lạc quan. Họ lao động miệt mài, sáng tạo trong từng công việc giản dị như “đan lờ cài nan hoa”, “vách nhà ken câu hát”, để rồi chính sự lao động cần cù ấy đã tạo nên một quê hương nghĩa tình, gắn bó, nuôi dưỡng con người cả về thể chất lẫn tâm hồn. Từ lời thơ mộc mạc mà chân thành ấy, người cha mong muốn con mình luôn ghi nhớ cội nguồn, trân quý những giá trị quê hương đã trao gửi, để từ đó lớn lên với một trái tim biết yêu thương, gắn bó với nơi chôn nhau cắt rốn của mình.

Chỉ trong bảy câu thơ ngắn gọn nhưng giàu sức gợi, Y Phương đã khắc họa rõ nét hình ảnh những con người miền núi cần cù, chăm chỉ lao động mà vẫn giữ được tâm hồn lạc quan, yêu đời. Họ đan lờ để mưu sinh và “cài nan hoa”, dựng vách nhà và “ken câu hát”. Đó là những con người yêu lao động, yêu cái đẹp, biết cách thổi hồn vào công việc hàng ngày để cuộc sống trở nên vui tươi, ấm áp hơn. Giữa chốn núi rừng hoang sơ, tình người vẫn rạng rỡ như ngọn lửa sưởi ấm bao thế hệ. Và cũng chính thiên nhiên bao la, rộng lớn ấy đã chở che, nuôi dưỡng con người từ tâm hồn đến lối sống. Quê hương là nơi con sinh ra và là cái nôi nuôi dưỡng con bằng tất cả những gì tinh túy nhất. Y Phương đã nhắc nhở con về nguồn cội, từ đó muốn con thấu hiểu, tự hào về những đức tính cao đẹp của “người đồng mình”:

“Người đồng mình thương lắm con ơi

Còn quê hương thì làm phong tục”

Những con người ấy mang trong mình biết bao phẩm chất đáng quý, bền bỉ, kiên cường và giàu ý chí nghị lực. Cuộc sống của họ không hề dễ dàng, phải đối mặt với bao gian nan, thử thách, nhưng họ không khuất phục mà xem đó là cơ hội để hun đúc bản lĩnh, rèn giũa ý chí. Những câu thơ ngắn gọn, súc tích mà giàu ý nghĩa khái quát, thể hiện sự thấu hiểu và trân trọng của nhà thơ đối với những con người chân chất, thật thà nhưng đầy mạnh mẽ ấy.

Dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, họ vẫn giữ trọn tấm lòng thủy chung với quê hương, bền bỉ gắn bó với mảnh đất đã nuôi dưỡng họ lớn lên. Điệp từ “sống” vang lên nhiều lần như một lời nhắn nhủ tha thiết của người cha, vừa khẳng định chân lý sống, vừa khơi gợi tinh thần kiên định của con người trước những biến động của cuộc đời. Hình ảnh so sánh “như sông như suối” thể hiện sự khoáng đạt, tự do, mạnh mẽ của con người nơi núi rừng, trong khi thành ngữ “lên thác xuống ghềnh” lại làm nổi bật cuộc sống đầy gian lao, vất vả. Thế nhưng, dù có phải trải qua bao thử thách, “người đồng mình” vẫn luôn giữ vững niềm tin, vẫn lạc quan và yêu đời. Những câu thơ ấy vừa là lời ngợi ca vẻ đẹp của người miền núi vừa là lời dặn dò đầy tin tưởng của người cha dành cho con. Đồng thời, con phải biết trân trọng, gìn giữ những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tiếp nối tinh thần tự lực, tự cường để xây dựng quê hương thêm giàu đẹp.

Ngoài sự mạnh mẽ, bền bỉ, “người đồng mình” còn mang trong mình những phẩm chất đáng trân quý khác, chân chất, mộc mạc nhưng giàu niềm tin và nghị lực. Họ có thể giản dị trong dáng vẻ bên ngoài, nhưng tâm hồn lại không hề nhỏ bé. Chính sự lao động bền bỉ, nhẫn nại ấy đã góp phần tạo nên một quê hương với những phong tục tập quán tốt đẹp, lưu giữ những giá trị văn hóa truyền thống từ đời này sang đời khác. Đó cũng chính là niềm tự hào mà người cha muốn gửi gắm cho con. Ông mong con sẽ kế thừa và biết trân trọng, phát huy những phẩm chất cao đẹp ấy để vững vàng bước vào đời. Những bài học về tình yêu quê hương, lòng kiên trì bền bỉ và ý chí vươn lên mà người cha gửi gắm sẽ là hành trang vững chắc để con tự tin đối mặt với mọi thử thách trên chặng đường tương lai.

Những lời cha dặn là tình yêu thương dành riêng cho con, mang ý nghĩa bao quát hơn, đó là lời gửi gắm đến tất cả những thế hệ mai sau, như một hành trang tinh thần vững chắc giúp họ bước qua mọi thử thách của cuộc đời. Lời thơ không cầu kỳ hoa mỹ, nhưng lại thấm đẫm triết lý sống sâu xa, đọng lại trong lòng người đọc dư âm của một tình cảm gia đình thiêng liêng, của tình yêu quê hương tha thiết và niềm tự hào về cội nguồn dân tộc.

Bài mẫu 3 phân tích bài thơ Nói với con

Y Phương, tên thật là Hứa Vĩnh Sước, là một trong những nhà thơ dân tộc Tày tiêu biểu của nền văn học Việt Nam hiện đại. Những sáng tác của Y Phương đã phản ánh vẻ đẹp giản dị của cuộc sống lao động và tôn vinh những giá trị truyền thống tốt đẹp của con người miền núi. Nói với con là một trong những tác phẩm tiêu biểu của Y Phương, ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc bởi giọng thơ chân thành, tha thiết. Bài thơ còn là lời tâm sự của người cha dành cho con và là một bài học ý nghĩa về tình yêu thương, lòng biết ơn và niềm tự hào đối với quê hương, cội nguồn. 

Nói với con là bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ Y Phương, vừa mộc mạc, chân thành, vừa thấm đẫm tình cảm gia đình và lòng tự hào về quê hương. Bài thơ là lời thủ thỉ tâm tình của người cha dành cho con, dẫn dắt con qua những hồi ức về tuổi thơ, từ đó khơi gợi trong con lòng biết ơn và niềm tự hào với nguồn cội. Cũng giống như Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ của Nguyễn Khoa Điềm hay Con cò của Chế Lan Viên, bài thơ dừng lại ở tình cảm cha con và mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc. Những đứa trẻ trong những tác phẩm ấy, dù còn nhỏ, dù chưa thể hiểu hết những lời cha mẹ gửi gắm, nhưng qua từng câu ru, từng lời kể, các em dần lớn lên trong tình yêu thương, thấm nhuần đạo lý về cội nguồn, quê hương. Trong Nói với con, Y Phương mở đầu bằng những câu thơ đầy ấm áp, gợi nhớ những tháng ngày con còn thơ bé:

“Chân phải bước tới cha
Chân trái bước tới mẹ
Một bước chạm tiếng nói
Hai bước tới tiếng cười”

Chỉ với bốn câu thơ ngắn gọn nhưng chan chứa tình yêu thương, tác giả đã vẽ nên bức tranh gia đình hạnh phúc, nơi đứa con được chở che trong vòng tay của cha mẹ. Những bước đi chập chững đầu đời của con là dấu mốc quan trọng trong hành trình trưởng thành. Từ những bước chân nhỏ bé ấy, con dần cảm nhận được tình yêu thương, sự che chở, dạy dỗ của cha mẹ, để rồi từng ngày lớn lên trong vòng tay yêu thương. Y Phương đã khơi gợi trong con những kỷ niệm tuổi thơ và gieo vào lòng con niềm tự hào về cội nguồn. Không ai có thể tự mình khôn lớn, mỗi con người đều được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương, được bồi đắp bởi những giá trị truyền thống. Vì vậy, con cần khắc ghi công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ, trân trọng những tháng ngày ấu thơ và mang theo hành trang ấy trên bước đường trưởng thành. Từ tình cảm gia đình, bài thơ dần mở rộng ra cộng đồng, làng bản, để từ đó người cha truyền dạy con về những phẩm chất cao đẹp của “người đồng mình”, những con người tuy mộc mạc nhưng giàu nghị lực, kiên cường và đáng tự hào.

Y Phương sử dụng giọng thơ tha thiết, chan chứa tình cảm để vẽ nên bức tranh về quê hương và con người miền núi với tất cả niềm tự hào và yêu thương. Ngay từ câu thơ mở đầu:

“Người đồng mình yêu lắm con ơi”

Chỉ một chữ “yêu” mà chứa đựng cả một tấm lòng trân trọng, tự hào về con người quê hương. Đó là tình yêu dành cho cuộc sống, cho lao động, cho bản sắc văn hóa dân tộc. Người đồng mình là những con người chân chất, mộc mạc, nhưng mang trong mình sức sống bền bỉ, kiên cường. Họ lao động bằng tất cả sự khéo léo, sáng tạo của đôi bàn tay, biến những vật dụng đơn sơ trở thành những tác phẩm nghệ thuật đầy tinh tế. Chiếc lờ đánh cá đơn thuần là một công cụ, được đan tỉ mỉ bằng nan hoa, thể hiện sự cần cù, óc sáng tạo và tình yêu đối với lao động. Đó là công việc mưu sinh, là nét văn hóa đã ăn sâu vào tâm hồn người miền núi, trở thành một phần không thể tách rời trong đời sống của họ.

Người đồng mình mang trong tim một tâm hồn lạc quan, yêu đời, dẫu cuộc sống có vất vả, khó khăn, nhưng họ vẫn cất lên những câu hát, để tiếng ca ngân vang. Hình ảnh “Vách nhà ken câu hát” tạo một không gian đậm đà bản sắc, nơi con người đã làm việc và biết tận hưởng niềm vui từ lao động. Quê hương vừa là nơi sinh sống, vừa là nơi chứa đựng những giá trị văn hóa truyền đời, thấm đẫm trong từng câu hát, từng thanh âm cuộc sống. Từ vẻ đẹp trong tâm hồn con người, Y Phương khéo léo chuyển sang vẻ đẹp thiên nhiên quê hương. “Rừng cho hoa” như hình ảnh thiên nhiên miền núi hiện lên đầy sức sống, tràn trề nhựa sống. Rừng là nơi che chở, nuôi dưỡng con người và ban tặng những điều tươi đẹp, làm cuộc sống thêm phần rực rỡ. Cùng với đó, “Con đường cho những tấm lòng” là hình ảnh ẩn dụ đầy ý nghĩa. Nếu như Lỗ Tấn từng nói “Trên mặt đất vốn không có đường, người ta đi mãi thì thành đường”, thì trong thơ Y Phương, con đường ấy là kết tinh của bao thế hệ, là sự gắn bó sâu sắc giữa con người với quê hương. Mỗi dấu chân in hằn trên con đường ấy là minh chứng cho sự kiên trì, bền bỉ của người miền núi. Đó không chỉ là con đường vật chất, mà còn là con đường của tình nghĩa, của truyền thống, của những giá trị văn hóa được vun đắp qua bao đời.

Để rồi, giữa tất cả những hình ảnh về thiên nhiên, con người, tác giả lại đưa con trở về với giá trị gốc rễ của gia đình:

“Cha mẹ mãi nhớ về ngày cưới
Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời”

Câu thơ vang lên như một lời khẳng định hạnh phúc gia đình, một sự trân trọng với những giá trị bền vững của tình cảm gia đình. Đó là niềm vui của riêng cha mẹ, là nền tảng để con lớn lên trong tình yêu thương, trong sự đùm bọc. Hạnh phúc gia đình chính là cái nôi nuôi dưỡng con khôn lớn, là điểm tựa để con hiểu rằng, ngoài tình thân, con còn có cả quê hương, cả cộng đồng với những nét đẹp văn hóa không thể phai nhòa. Người cha kể cho con nghe những điều ấy để con tự hào, để con ghi nhớ. Quê hương vừa là nơi chôn nhau cắt rốn, vừa là nơi đã nuôi dưỡng con bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất: bằng tình yêu thương của cha mẹ, bằng sự cần cù, khéo léo của những con người chân chất, bằng thiên nhiên trù phú và những giá trị văn hóa lâu đời. Đó chính là hành trang quý giá nhất để con vững bước vào đời.

Vẻ đẹp của người đồng mình thể hiện qua sự cần cù, sáng tạo trong lao động hay tình yêu tha thiết dành cho quê hương, được hun đúc từ ý chí kiên cường, lòng tự tôn dân tộc và tinh thần vượt khó phi thường. Ngay từ câu thơ đầu tiên:

“Người đồng mình thương lắm con ơi”

Chữ “thương” vang lên đầy ấm áp, vừa là lời nhắn nhủ trìu mến của người cha dành cho con, vừa thể hiện niềm tự hào, gắn bó sâu sắc với quê hương và những con người nơi đây. Nhưng ẩn sau đó cũng là sự cảm thông với những nhọc nhằn, gian khó mà người đồng mình phải gánh chịu. Đất miền núi khắc nghiệt, địa hình trập trùng, cuộc sống không ít gian truân, thế nhưng chính những khó khăn ấy đã trở thành môi trường tôi luyện để con người nơi đây nuôi dưỡng một tinh thần mạnh mẽ, một khát vọng vươn cao.

“Cao đo nỗi buồn
Xa nuôi chí lớn”

Những từ “cao” và “xa”  là đặc trưng của cảnh vật núi rừng Tây Bắc, mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Nỗi buồn của người đồng mình không phải là sự bi lụy, mà đó là những thử thách, những gian truân trong cuộc sống, những điều đã trở thành một phần không thể thiếu trong hành trình vươn lên của họ. Và chính từ những gian khó ấy, họ không nản lòng mà lại “nuôi chí lớn”, giữ vững ý chí kiên cường để không ngừng tiến về phía trước.

Chính bởi người đồng mình mang trong mình những phẩm chất ấy, nên người cha cũng mong con có thể thừa hưởng truyền thống tốt đẹp của dân tộc:

“Sống trên đá không chê đá gập ghềnh
Sống trong thung không chê thung nghèo đói”

Những hình ảnh đá gập ghềnh, thung nghèo đói gợi lên hiện thực khắc nghiệt của vùng cao, nơi thiên nhiên khắc nghiệt, cuộc sống còn lắm thiếu thốn. Nhưng thay vì than trách hay trốn tránh, người đồng mình luôn mạnh mẽ đối mặt, kiên trì vượt qua. Lời thơ của Y Phương vừa là lời nhắc nhở, vừa là lời động viên: con hãy học cách thích nghi, hãy dũng cảm đối diện với khó khăn, đừng bao giờ chùn bước trước thử thách. Như những con suối, dòng sông miền núi, dù có lên thác xuống ghềnh vẫn không ngừng chảy, con người cũng vậy, phải biết kiên trì, biết vượt qua gian nan để trưởng thành.

“Người đồng mình thô sơ da thịt
Chẳng mấy ai nhỏ bé đâu con”

Câu thơ mộc mạc mà đầy ý nghĩa. Thô sơ da thịt là cách nói giản dị về vẻ ngoài chất phác, mộc mạc của người đồng mình. Họ không hào nhoáng, không cầu kỳ, nhưng bên trong lại mang một tầm vóc tinh thần lớn lao, một tâm hồn không hề nhỏ bé. Cái làm nên giá trị con người không nằm ở dáng vẻ bên ngoài, mà nằm ở ý chí, ở nghị lực kiên cường, ở sự tự hào về cội nguồn và lòng yêu thương quê hương xứ sở.

Và cũng chính với ý chí, nghị lực ấy, người đồng mình đã góp phần xây dựng quê hương:

“Người đồng mình tự đục đá kê cao quê hương
Còn quê hương thì làm phong tục”

Hình ảnh “tự đục đá kê cao quê hương” đã mô tả sự vất vả trong lao động, là biểu tượng cho tinh thần tự lực, ý chí bền bỉ của người miền núi. Họ không trông chờ vào ai, không than trách số phận, mà bằng chính đôi bàn tay cần cù, họ dựng xây quê hương từ những gì giản dị nhất. Họ làm ra của cải vật chất, tạo nên những giá trị tinh thần, gìn giữ những phong tục tập quán đẹp đẽ của dân tộc. Câu thơ cuối “Còn quê hương thì làm phong tục” giống như một lời khẳng định: quê hương là đất, là núi, là sông, là nơi nuôi dưỡng bản sắc, truyền thống dân tộc. Con người và quê hương có mối quan hệ gắn bó khăng khít, không thể tách rời. Nếu con người làm nên quê hương, thì quê hương lại bồi đắp và hun đúc nên bản sắc của con người. Đó là một vòng tuần hoàn bất tận, là dòng chảy văn hóa xuyên suốt hàng nghìn năm lịch sử, nơi mỗi thế hệ lại tiếp tục gìn giữ và phát huy những giá trị tốt đẹp của dân tộc mình.

Lời kết của bài thơ là những lời nhắn nhủ đầy yêu thương, thấm thía mà người cha dành cho con sau những lời tâm tình về quê hương, về người đồng mình. Từ những câu chuyện giản dị về cuộc sống, cha muốn con hiểu được cội nguồn, trân trọng truyền thống và biết vươn lên với ý chí mạnh mẽ, kiên cường.

“Con ơi tuy thô sơ da thịt
Lên đường
Không bao giờ nhỏ bé được
Nghe con.”

Câu thơ vang lên như một lời động viên, lời dặn dò chân thành, tha thiết. Người đồng mình có thể giản dị, mộc mạc trong hình hài, nhưng tâm hồn và ý chí chưa bao giờ nhỏ bé. Đó cũng chính là điều người cha mong mỏi ở con, một thế hệ sinh ra trong hòa bình, không còn phải đối mặt với những gian nan như cha ông, nhưng vẫn cần phải giữ vững tinh thần tự cường, không được phép yếu mềm hay quên đi nguồn cội. Lời thơ mang âm hưởng của một lời tiễn biệt, một lời động viên, thúc giục con vững bước trên đường đời, luôn khắc sâu trong tim niềm tự hào về quê hương, về những con người chân chất mà kiên cường.

Tác phẩm Nói với con không chỉ là bài thơ về tình cảm gia đình mà còn là bài ca tự hào về con người miền núi, những con người thô sơ nhưng giàu nghị lực, giản dị nhưng tràn đầy lòng yêu thương. Với thể thơ tự do, câu chữ mộc mạc nhưng đậm chất trữ tình, tác giả đã khắc họa một cách sinh động hình ảnh người đồng mình vừa giàu lòng yêu thương, vừa mạnh mẽ kiên cường. Bài thơ là lời nhắn nhủ của một người cha dành cho con, là tiếng nói chung của bao thế hệ đi trước, gửi gắm vào thế hệ sau niềm tin, hy vọng về sự tiếp nối những truyền thống quý báu, để quê hương mãi mãi bền vững và phát triển.

Xem thêm:

Phân tích tác phẩm Làng của Kim Lân

Phân tích truyện ngắn Lặng Lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long  

Kết luận

Phân tích Nói với con đã giúp ta cảm nhận tình phụ tử thiêng liêng, làm sáng tỏ tinh thần lạc quan, niềm tự hào dân tộc sâu sắc trong từng câu thơ. Bài thơ là lời nhắn nhủ về lòng biết ơn, sự trân trọng cội nguồn, khích lệ thế hệ sau tiếp nối truyền thống quê hương, dù đi đâu cũng không quên nơi mình đã lớn lên. Trung tâm gia sư online Học là Giỏi hi vọng qua bài phân tích trên bạn đã hiểu và nắm bắt cách phân tích bài thơ này nhé.

Chủ đề:

Đăng ký học thử ngay hôm nay

Để con học sớm - Ôn sâu và nhận ưu đãi học phí!

Bài viết liên quan

12+ dẫn chứng về tuổi trẻ ấn tượng nhất
schedule

Thứ tư, 2/4/2025 09:44 AM

12+ dẫn chứng về tuổi trẻ ấn tượng nhất

Tuổi trẻ là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời, nơi chứa đựng những khát vọng, đam mê và tinh thần xung kích không ngừng. Gia sư online Học là Giỏi sẽ cung cấp cho bạn những dẫn chứng về tuổi trẻ giúp bạn xây dựng bài nghị luận xã hội ấn tượng và đạt kết quả cao nhất.

12+ dẫn chứng về lòng yêu nước hay nhất
schedule

Thứ hai, 31/3/2025 09:55 AM

12+ dẫn chứng về lòng yêu nước hay nhất

Lòng yêu nước luôn hiện hữu trong mọi thời kỳ lịch sử dân tộc, từ những trang sử hào hùng của cha ông đến những hành động cao đẹp của thế hệ trẻ hôm nay. Việc tìm hiểu và tôn vinh những tấm gương sáng đó là động lực mạnh mẽ để mỗi người thêm yêu và cống hiến cho đất nước. Gia sư online Học là Giỏi sẽ mang đến cho bạn những dẫn chứng về lòng yêu nước giúp bạn viết bài nghị luận xã hội đạt điểm tốt nhất.

10+ dẫn chứng về bạo lực học đường phổ biến nhất
schedule

Thứ hai, 31/3/2025 08:07 AM

10+ dẫn chứng về bạo lực học đường phổ biến nhất

Bạo lực học đường luôn là một vấn nạn nhức nhối ở Việt Nam hay rộng hơn là trên toàn thế giới. Những dẫn chứng về bạo lực học đường ngày càng nhiều, phơi bày sự khốc liệt của các hình thức bạo hành từ thể chất, tinh thần đến mạng xã hội. Gia sư online Học là Giỏi sẽ cung cấp cho bạn những dẫn chứng về bạo lực học đường giúp bạn mở rộng ý tưởng và viết bài nghị luận xã hội một cách hấp dẫn hơn.

15+ dẫn chứng về lòng hiếu thảo ấn tượng nhất
schedule

Thứ sáu, 28/3/2025 10:08 AM

15+ dẫn chứng về lòng hiếu thảo ấn tượng nhất

Lòng hiếu thảo từ lâu đã trở thành một giá trị đạo đức quan trọng, là sợi dây kết nối tình cảm gia đình qua bao thế hệ. Gia sư trực tuyến Học là Giỏi sẽ mang đến cho bạn những dẫn chứng về lòng hiếu thảo giúp bạn phát triển ý tưởng viết bài văn nghị luận xã hội một cách cuốn hút hơn.

Các bài văn mẫu tuyển chọn nghị luận về lòng hiếu thảo
schedule

Thứ năm, 27/3/2025 10:18 AM

Các bài văn mẫu tuyển chọn nghị luận về lòng hiếu thảo

Lòng hiếu thảo từ lâu đã trở thành một chuẩn mực đạo đức quan trọng trong đời sống con người. Gia sư online Học là Giỏi cung cấp dàn ý chi tiết cùng bài nghị luận về lòng hiếu thảo để hỗ trợ bạn trong quá trình học tập và rèn luyện kỹ năng viết bài nghị luận xã hội nhé.

Những bài nghị luận về mạng xã hội ấn tượng nhất
schedule

Thứ năm, 27/3/2025 07:01 AM

Những bài nghị luận về mạng xã hội ấn tượng nhất

Trong thời đại công nghệ bùng nổ, mạng xã hội đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Nó kết nối con người, dễ dàng tiếp cận kho tàng tri thức nhưng cũng tiềm ẩn nhiều cạm bẫy. Gia sư online Học là Giỏi mang đến dàn ý chi tiết và bài nghị luận về mạng xã hội tham khảo giúp bạn nâng cao chất lượng bài văn một cách hiệu quả nhé.

message.svg zalo.png